làm vợ bác sĩ tập 24

Tại đây, bé được bác sĩ khám, cho toa thuốc hạ sốt rồi cho về nhà. Gia đình đưa bé về nhà, cho uống thuốc và lau mát nhưng bé vẫn không bớt nên khoảng 3h ngày 26/11 gia đình tiếp tục chở bé vào cấp cứu tại bệnh viện này. Luận Văn 24 tự hào là đơn vị cung cấp các dịch vụ viết thuê luận văn tốt nghiệp thạc sĩ, cao học, luận văn tiếng anh, tiểu luận, spss uy tín, chất lượng. Nhóm Luận Văn 24 chuyên nhận làm trọn gói dịch vụ tư vấn, Miền Bắc: Tòa nhà 33 Dương Đình Nghệ, Yên Một bác sĩ vừa mới kiểm tra nhiệt độ cho cậu và đang chăm chú xem nhiệt kế. Bài 2 - Quan sát các bức tranh ở SGK và cho biết những người tri thức trong tranh là ai, họ đang làm việc gì? Một hôm bác đang mải mê cày ruộng thì vợ bác réo gọi về ăn cơm. Thấy vợ hối Khoa Cấp Cứu tại Bệnh Viện Đa Khoa Điện Biên chỉ còn lại 3 bác sĩ, thay nhau trực 24/24h với 60 bệnh nhân mỗi ngày. (Hình: S.A./Lao Động) Thế mà những năm gần đây, các bác sĩ cứ lặng lẽ nộp đơn xin thôi việc. Một số bác sĩ đi học nâng cao, xong lặng lẽ không trở về. VTV.vn - Vì vợ không chịu ly hôn, một bác sĩ gây mê người Malaysia lên kế hoạch giết vợ bằng quả bóng bơm đầy khí gas giấu trong cốp xe. Bắt nghi can gây ra vụ thảm án giết 3 người trong gia đình vợ. Dân làng Indonesia giết gần 300 con cá sấu trả thù cho người bị tấn công. Einen Mann Nach Einem Treffen Fragen. Mở đầu truyện “Làm Vợ Bác Sĩ”, độc giả dễ có thể nhận ra một cốt truyện thân quen của ngôn tình. Thế nhưng, phần nội dung sau đó, chúng ta có thể thấy được cách viết vô cùng đặc sắc và khác biệt của tác giả. Mối tình giữa anh và cô là một mối tình đẹp và hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu thì lại tan vỡ bởi áp lực từ gia đình. Ngày cô ra đi để lấy lại chút danh dự cuối cùng của mình, đến đứa con của cô và anh cũng suýt mất đi bởi người mẹ của anh. Cô đã phải giả chết để bảo vệ đứa con của mình, để sống một cuộc sống rời xa thế giới trước đây. Cho đến bốn năm sau, định mệnh vẫn đưa cô đến với anh, con người mà cô đã từng yêu rất sâu đậm. Còn anh, khi biết cô rời bỏ anh mà đi, anh đã hận cô rất nhiều. Để rồi, khi anh gặp lại cô một lần nữa sau bốn năm xa cách, những tưởng anh sẽ căm ghét cô. Thế nhưng, anh lại càng yêu cô sâu đậm hơn, càng muốn có được trái tim của cô. Nhưng với cô, cảm xúc khi được gặp lại anh sẽ ra sao, khi anh yêu lại cô, cô sẽ còn có thể chấp nhận được tình cảm này? Là tác phẩm được viết bởi một tác giả Việt Nam, câu chuyện có phần gần gũi và mới mẻ hơn so với những truyện ngôn tình khác ở phần nội dung. Tình yêu giữa nam chính và nữ chính cũng sâu sắc và lớn lao hơn. Cơn mưa trút xuống như nghiêng trời lệch đất, bao trùm cả thành phố trong một tấm màn màu xám xịt, đè nén khiến con người ta không sao thở nổi. Trên nền đất trống trải và tiêu điều có một chiếc xe đa dụng màu đen đang đỗ, cách mũi xe không xa có một người phụ nữ lạnh lùng nhưng quý phái đang cầm ô đứng ở đó, khí thế áp đảo, mà đối diện với bà ta là một cô gái còn rất trẻ. Cô gái kia không che ô, chỉ đứng giữa màn mưa, ngửa đầu, cứng cỏi giữ tình thế giằng co với người phụ nữ ấy. "Đỗ Hoàng Ngân, cô tự nghĩ cho kĩ, thứ nghiệt chủng này, sống hay chết đây?" Giọng nói bà ta lạnh nhạt như vọng ra từ hầm băng, không hề có một chút ấm áp nào. "Mẹ, đứa bé này cũng là huyết mạch của nhà họ Cao, mẹ không thể đối xử với nó như vậy được!!" Đỗ Hoàng Ngân vẫn cố gắng thuyết phục người phụ nữ trước mặt mình. Hai tay cô che chở cho vùng bụng đã hơi nhô lên của mình, nhưng chưa từng cảm thấy có giờ khắc nào lạnh lẽo và bất lực như giây phút này. "Xí!" Bà Cao, Ôn Thuần Như, phỉ nhổ một tiếng đầy khinh bỉ "Một con điếm cũng xứng đáng sinh con cho nhà họ Cao ư?" "Con không phải điếm!" Đỗ Hoàng Ngân gào rát họng, mắt đỏ vằn tơ máu, cố chấp thét lên trong màn mưa. "Mẹ cô là điếm, cô cũng chẳng tốt đẹp hơn được!!" "Mẹ con không phải điếm! Mẹ con không phải!" Ôn Thuần Như cười lạnh đầy khinh miệt "Đỗ Hoàng Ngân, thứ nghiệt chủng này chỉ có một kết cục, ấy chính là - chết! Không chết ngay trong bụng cô thì cũng chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời của thế giới này!" Bước chân của Hoàng Ngân lảo đảo, cô vội vàng lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phụ nữ tàn nhẫn trước mặt "Bà là thứ ác quỷ!!" Đúng vậy! Thứ ác quỷ ăn thịt người không nhả xương như bà ta, đến cả con trai mình cũng có thể đối phó được, có gì mà không làm nổi chứ? "Nếu như cô không chịu bỏ nó đi, vậy thì cũng không sao! Tôi cứ để cô mang thai đủ mười tháng, cho cô với nó thương yêu nhau trong mười tháng, đợi đến ngày nó ra đời... Tôi cũng phải cho cô tận mắt nhìn xem nó tắt thở một cách từ từ, từ từ như thế nào..." "Đừng mà, đừng mà..." Hoàng Ngân không kiềm chế được bản thân mà lắc đầu hét ầm lên, hốc mắt đã được phủ một tầng hơi nước do quá hoảng sợ "Sao bà có thể đối xử với nó như thế, nó là cháu bà, là cháu ruột của bà..." "Bà già điên này!!" Hoàng Ngân nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên, trong tay cô có thêm một con dao phẫu thuật. Ngay sau đó, không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, cô đã hung ác giơ tay lên, cắm thẳng con dao phẫu thuật sắc nhọn trong tay vào vùng bụng trái của mình... "A——" Tiếng thét như xé ruột xé gan đó rạch ngang bầu trời xám xịt. Máu tươi trào ra từ bụng cô, chảy thẳng xuống đất, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình. "Đau quá..." Đỗ Hoàng Ngân nằm giữa vũng máu, mặt mũi trắng bệch không còn một chút sức sống nào. Nhìn cô chảy máu đầm đìa, Ôn Thuần Như cuối cùng đã nhếch môi tỏ ý vừa lòng. "Đỗ Hoàng Ngân, nếu như không cút khỏi thành phố S, vậy thì thứ đàn bà ti tiện như cô cũng sẽ có kết cục giống với nghiệt chủng trong bụng cô thôi, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!!" Ôn Thuần Như đi rồi. Trong cơn mưa xối xả, Đỗ Hoàng Ngân nằm trên nền đất, ý thức mơ hồ sờ được điện thoại trong túi áo mình. "Cứu... cứu em, Vũ Đạt, cứu con em với..." ... Bốn năm sau, tại công ty thiết kế nội thất Hòa Phát, thành phố A. "Cuối cùng cũng có thể tan ca rồi." Đỗ Hoàng Ngân đấm đấm lên bả vai mỏi nhừ của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị để tan ca. "Hoàng Ngân, nóng lòng đợi tan ca thế, đi thăm con trai à?" Đồng nghiệp Lý San hỏi cô. "Đúng vậy!" Đỗ Hoàng Ngân cười tươi roi rói, gương mặt tràn ngập ánh sáng hạnh phúc không thể che giấu nổi "Tôi đi trước nhé! Tạm biệt." Cô vẫy vẫy tay chào một tiếng rồi vội vã tan làm, chạy thẳng tới bệnh viện. "Xem ra đợt này bệnh tình của thằng bé Dương Dương ổn định hơn kha khá rồi đấy." Lý San nhìn theo bóng dáng Đỗ Hoàng Ngân, vui mừng cảm thán một câu. "Làm sao cô biết?" Đồng nghiệp Lưu Mai cũng tò mò ghé lại gần. "Khà! Nhìn tâm trạng cô ấy kìa, gương mặt kia chính là biểu đồ bệnh tình của Dương Dương mà, sức khỏe Dương Dương có ổn hay không đều viết hết lên mặt cô ấy rồi!" "Nói cũng đúng." Đồng nghiệp Lưu Mai gật gật đầu "Hoàng Ngân cũng phải chịu nhiều áp lực lắm đấy, một mình làm mẹ đơn thân thì thôi, cô xem, sao đứa bé đáng yêu thế kia lại bị máu trắng chứ! Hầy, cứ làm hóa trị mãi như thế, thằng bé chịu không nổi mà kinh tế gia đình cô ấy cũng không gánh được đâu!" "Ừ, chúng ta cũng chỉ có thể cầu cho hai mẹ con cô ấy nhanh chóng tìm được tủy sống phù hợp thôi." ... Bệnh viện tuyến ba Vinmec. Hoàng Ngân vội vã chen vào thang máy đã chật kín người, ấn nút lên tầng số mười. Thang máy khởi động, mỗi một tầng đều có người lên lên xuống xuống, vật vã mới tới được tầng mười, Đỗ Hoàng Ngân vội vàng lách mình ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh 1023. Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong trống rỗng, không thấy bóng dáng bé nhỏ của con trai cô đâu. Hoàng Ngân quýnh quáng lên, ra khỏi cửa tiện tay túm lấy một y tá đúng lúc đi ngang qua phòng bệnh của con trai cô mà hỏi dồn dập "Cô y tá, con trai tôi đâu rồi? Cô có nhìn thấy con trai tôi không?" Trong đầu cô vẫn còn quanh cái hôn ban nãy của Cao Dương Thành và Khuất Mỹ Hoa, làm thế nào cũng không gạt đi được. Tay theo bản năng xoa nhẹ lên đôi môi của chính mình… Dù bốn năm đã qua, nhưng Hoàng Ngân vẫn nhớ như in nụ hôn của người đàn ông đó. Trong xúc cảm dịu dàng, còn chứa đứng vị hương thảo nhàn nhạt, tinh tế hoà tan giữa cánh môi cô, tràn ngập khắp đáy lòng, khiến người ta trầm luân đến mức không thể thoát ra được. Hoàng Ngân nện một cái vào đầu mình, có chút ảo não. “Nghĩ cái gì vậy!” Cũng có phải anh ấy hôn mình đâu! Hoàng Ngân vừa vào trong phòng ngủ, Cao Dương Thành đã buông cô gái đối diện ra, giữa cánh môi không có nửa phần lưu luyến. Khuất Mỹ Hoa xấu hổ đỏ bừng cả mặt, “Em… Em đi lấy trà.” “Ừm, anh vào phòng thay đồ thay quần áo rồi lại ra.” Cao Dương Thành nói xong rồi đi vào phòng ngủ của mình. Cửa bị mở ra, Hoàng Ngân sợ hết hồn, sau khi thấy người đi vào là Cao Dương Thành mới thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Ngân đã mặc xong áo khoác của mình, bên dưới là một cái quần dài của Cao Dương Thành cô tuỳ tiện nhặt lên mặc vào. Anh quá cao, ống quần dài lỏng lỏng lẻo lẻo trùng xuống, trông cô lôi thôi lếch thếch, vô cùng khôi hài. Hoàng Ngân hơi xấu hổ, “Xin lỗi, chưa được sự đồng ý mà đã mặc quần của anh rồi.” “Đúng là xấu thật.” Cao Dương Thành không chút keo kiệt làm tổn thương cô. Hoàng Ngân kéo kéo quần trên người mình, cảm thấy hơi buồn cười. Cười xong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng hơi áy náy, “Xin lỗi, hình như lại mang đến phiền phức cho anh rồi.” “Cô biết thì tốt.” Hoàng Ngân mấp máy môi, do dự nửa khắc, mới nói tiếp, "Chuyện ngày hôm nay đúng là do tôi quá lỗ mãng! Xin lỗi, tôi xin lỗi." “Đỗ Hoàng Ngân, vì sao cô cứ khăng khăng giữ tình cảm với đôi khuyên tai kia?” Cao Dương Thành nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng muốn tìm được đáp án trong mắt Hoàng Ngân. Hoàng Ngân hít thật sâu, không trả lời mà hỏi ngược lại anh, “Vậy còn anh? Sao anh lại giữ ảnh của tôi, lần lữa không chịu vứt đi? Chẳng lẽ là bởi anh còn chưa quên được tôi sao?” Khoé môi Cao Dương Thành khẽ mỉm cười, trong mắt toàn là vẻ giễu cợt, “Đỗ Hoàng Ngân, cô đang nói giỡn sao?” “Xem đi, anh cố chấp cất giữ ảnh của tôi, cũng không phải vì anh không thể quên tôi, mà là… Không thể quên được những ký ức chúng ta từng có, và cả, không thể quên được chúng ta của trước kia. Anh và tôi giống nhau, cho dù hiện tại đã xa cách, nhưng có một điểm, chúng ta nhất định phải thừa nhận…” Nói đến đây, Hoàng Ngân dừng lại một chút, viền mắt hơi nóng lên, đáy mắt có một làn hơi nước đang chực chờ chảy xuống. Chỉ nghe cô nhẹ nhàng nói, "Chúng ta đều đã từng nghiêm túc yêu thương đối phương.” Chỉ như vậy, mà thôi. Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, rồi giả vờ bình tĩnh mỉm cười, "Lát nữa còn phải làm phiền anh nghĩ cách đưa Khuất Mỹ Hoa tới một căn phòng khác, nếu không... Chỉ sợ tôi thực sự rất khó từ trong này đi ra ngoài." Đôi mắt thâm thuý của Cao Dương Thành hoàn toàn tối đi, đôi môi mỏng khiêu gợi mím chặt lại thành một đường thẳng, cuối cùng, anh không nói gì cả, quay người đi ra khỏi phòng ngủ. Sau khi Cao Dương Thành ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Ngân trông thấy anh đang cười đùa ầm ĩ với Khuất Mỹ Hoa trong phòng khách. Thấy bọn họ ở chung hòa hợp, trong lòng Hoàng Ngân ít nhiều có chút an ủi, nhưng ngoại trừ an ủi, thật ra nhiều hơn vẫn là cảm giác khó chịu. Không có cô, cuộc sống của anh ấy vẫn rất tốt, cô rất vui, cho tới nay cô vẫn luôn hy vọng anh sống tốt hơn mình. Thế nhưng, sau cùng cô cũng không phải thánh nhân, người đàn ông đang ôm ấp cô gái khác kia, là người đàn ông mà cô vẫn nhớ nhung trong lòng! Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cô trước sau vẫn không lừa gạt được chính mình. Chẳng qua... Cứ như vậy đi!! Hoàng Ngân đứng trước cửa chung cư, đón lấy gió lạnh ban đêm, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu... Đỗ Hoàng Ngân, cứ như vậy đi! Để cho những ấm áp kia trôi đi, biến mất theo gió đêm! Hoàng Ngân ngồi trên tàu điện ngầm, kiểu ăn mặc tức cười liên tục rước lấy ánh mắt vây xem của mọi người, điều này khiến Hoàng Ngân ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ. Rốt cuộc, nửa tiếng sau cũng thuận lợi về đến nhà. Cô rón rén vào nhà, không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ và em gái, cho nên cả đèn cũng không bật. "Chị, là chị về hả?" Đột nhiên, đèn trong phòng sáng lên, chỉ thấy Đỗ Thanh Nga mắt nhắm mắt mở từ trong phòng của cô ấy đi ra. "Thanh Nga, có phải chị làm em thức giấc không?” Hoàng Ngân hơi tự trách. "Không phải, đúng lúc em rời giường đi vệ sinh thôi." Đỗ Thanh Nga lắc đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Ngân đứng đối diện, tiếp theo, cười "Phì" một tiếng, "Chị, chị mặc quần áo lố lăng gì thế này! Ồ? Không đúng, đây là quần áo của đàn ông, chị, chị mau thành thật khai báo, đây là quần áo của ai? Trời ạ, chẳng lẽ chị... Có bạn trai sao!?" Đỗ Thanh Nga mừng rỡ chỉ thiếu điều hét lớn thành tiếng. "Suỵt suỵt suỵt..." Hoàng Ngân vội vàng dùng tay ra hiệu cho cô, "Nói nhỏ một chút, đừng làm ồn đến mẹ." Đỗ Thanh Nga chạy nhanh về phía cô, vẻ mặt nhiều chuyện, "Nhanh, kể cho em nghe một chút về bạn trai của chị đi." Hoàng Ngân lắc đầu, "Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi." Hoàng Ngân không dám nói cho cô ấy biết, người bạn bình thường này, thực ra chính là Cao Dương Thành. “Bạn bè bình thường? Lừa gạt trẻ con sao, bạn bè bình thường thì chị sẽ vô duyên vô cớ mặc quần áo của người ta về hả? Em còn lâu mới tin! A... Chị, sẽ không phải là anh Vũ Đạt chứ!? Hai người bọn chị, lại tốt đẹp rồi ư?" "Không phải, thật sự không phải. Em đừng đoán mò nữa, đi đi đi, mau đi ngủ đi." Hoàng Ngân đuổi cô ấy. "Chị, em không ngủ được." Đỗ Thanh Nga ôm cánh tay Hoàng Ngân làm nũng, cuối cùng hít hà một hơi, “Chị, chị nói xem có phải em thật sự thích bác sĩ Cao quá rồi không, cho nên trúng phải bùa mê, cảm giác trên người chị tất cả đều là mùi vị của anh ấy..." Hoàng Ngân không ngờ ngay cả chuyện này Thanh Nga cũng có thể cảm giác được, cô giật mình nhìn em gái, trong lòng một mảnh chua chát. Hai người vai kề vai ngồi trên ghế salon, đầu Đỗ Thanh Nga ngả vào đầu vai cô, "Chị, cảm giác này thật tốt, khiến em tưởng như đang ngồi bên cạnh anh ấy." Trong lòng Hoàng Ngân có chút khó chịu, vì em gái của mình, và cũng vì chính mình, "Thanh Nga, em ngoan ngoãn một chút, tìm một người bạn trai thật tốt. Chúng ta không thèm thích anh ta, có được không? " Cô thấp giọng khuyên Đỗ Thanh Nga, cũng là khuyên bản thân mình. "Thích anh ta, em sẽ không hạnh phúc đâu." Trong mắt Hoàng Ngân có chút ẩm ướt. “Chị, vì sao chị lại phản đối em thích anh ấy như vậy? Bởi vì anh ấy nhiều tiền hơn chúng ta? Bởi vì gia thế của anh ấy tốt hơn chúng ta? Chị, chị căn bản còn không hiểu anh ấy, sao chị có thể cản trở bọn em một cách võ đoán như vậy?" Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Vậy nếu như anh ta sắp kết hôn thì sao?" Đỗ Thanh Nga chu cái miệng nhỏ nhắn, có chút khổ sở, "Anh ấy có hôn thê rồi, nhưng em sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu." Hoàng Ngân thực sự không biết nói gì cho phải. Cô muốn nói cho em gái biết quá khứ của mình và Cao Dương Thành, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi khi trông thấy dáng vẻ say đắm của Đỗ Thanh Nga, Hoàng Ngân làm thế nào cũng không mở miệng được. Đỗ Thanh Nga cuộn người lại trong khuỷu tay cô giống như trẻ con, "Chị, đêm nay chị ngủ cùng em đi! Trên người chị có mùi vị của anh ấy, khiến em cảm thấy rất an tâm..." Hoàng Ngân bỗng dưng muốn khóc. Đứa con gái ngốc nghếch này! Chủ nhật, sáng sớm Hoàng Ngân đã chạy tới bệnh viện, lúc đi ngang qua phòng khám, cô nghe thấy có người đang làm ầm ĩ, "Tên lang băm Cao Dương Thành rốt cuộc đang ở đâu? Đừng ra vẻ đáng thương mà trốn đi, lăn ra đây cho tao, lăn ra đây!! Tao nói cho mày biết, mày chữa bệnh làm chết người, nếu không đền tiền thì chúng ta trực tiếp gặp nhau ở trên toà, tao không để yên cho mày đâu!!" Lúc đầu, Hoàng Ngân còn tưởng mình nghe lầm. Cao Dương Thành? Lang băm? Cô làm sao cũng không thể liên hệ được tên gọi này với tên của người đàn ông kia. "Rầm rầm rầm ——" Một chuỗi âm thanh đập phá đồ đạc dài vang lên, khiến người ta sợ hết hồn hết vía, y tá ngồi trước bàn bị doạ đến la hét thất thanh, nhiều người còn trực tiếp bật khóc. "Đi, mau gọi bảo vệ tới đây!!" "Còn dám gọi bảo vệ? Có gọi bảo vệ tới đây thì bọn tao cũng vẫn đập phá vậy thôi! Đập cho tao!!" Gã người nhà bệnh nhân quát to, nhặt một cái ghế lên định ném về phía cô y tá kia. Hoàng Ngân không biết từ lúc nào đột nhiên nổi lên dũng khí, cô không mảy may suy nghĩ nhiều, xông lên tóm lấy cái ghế đang chuẩn bị rơi xuống kia. Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ sẽ có người tóm được, hơn nữa, còn là một người phụ nữ. "Con mẹ nó!!" Gã lại thô bạo mắng một câu, gân xanh trên trán gần như muốn nổ tung, hung dữ trừng mắt nhìn Hoàng Ngân, "Muốn bị đánh cùng nhau đúng không!! A?" Hoàng Ngân cầm lấy tay ghế, chẳng những không buông ra, mà ngược lại còn dùng sức thêm vài phần. Cô không sợ hãi chút nào đón nhận ánh mắt hung tợn của gã đàn ông, "Trong miệng anh không phải luôn mồm kêu là bác sĩ chữa chết người sao? Anh đánh những y tá này thì còn gọi gì là đàn ông, có gì bản lĩnh chứ?" Gã ác bá bị Hoàng Ngân hỏi đến sửng sốt, xung quanh toàn là âm thanh chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng gã đành phải để cái ghế xuống, "Được, chúng tôi không đánh phụ nữ cũng không thành vấn đề, các cô nhanh chóng gọi tên lang băm Cao Dương Thành ra cho tôi, nếu không, tôi sẽ đập nơi này nát bét ra thì thôi!!" Hoàng Ngân vội vàng giúp cô y tá kia đứng lên, "Cô không sao chứ?" "Không, không sao, cám ơn cô." Y tá kia vội vàng nói lời cảm ơn với Hoàng Ngân. "Bác sĩ Cao đâu?" Hoàng Ngân trông thấy những kẻ hung thần ác sát này làm ầm ĩ cả bệnh viện, có chút lo lắng cho Cao Dương Thành. Y tá kia nghe xong viền mắt bèn đỏ lên, "Bác sĩ Cao bây giờ còn đang trong phòng mổ, đó là một ca giải phẫu lớn, hơn nữa mới vừa bắt đầu không lâu, tạm thời không có khả năng đi ra." "Không có khả năng đi ra phải không!? Không có khả năng đi ra, vậy chúng tôi sẽ đập phá đến khi nào hắn chịu ló mặt ra mới thôi!!" Người đàn ông kia nghe xong lời y tá nói, lại bắt đầu một trận đập phá lung tung. Nghe thấy âm thanh "Binh binh bang bang", Hoàng Ngân cảm thấy mặt mũi cũng run rẩy nhảy loạn theo. Cô rõ ràng có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn không thể ném những chuyện liên quan đến rồi Cao Dương Thành sang một bên được. Hoàng Ngân hỏi cô y tá biết rõ tình hình bên cạnh, "Đây rốt cuộc là sao? Bọn họ đang làm ầm ĩ cái gì?" "Là chuyện của mấy ngày trước, một bệnh gặp tai nạn bị nhồi máu não, lúc tiến hành phẫu thuật lần đầu tiên, bác sĩ Cao đã nói với họ, với tình trạng này không thích hợp để mổ. Mấy người nhà này không nghe, nói bệnh viện chúng tôi cố ý kéo dài thời gian để thu tiền viện phí bọn họ. Kết quả là bọn họ trực tiếp chuyển sang bệnh viện bên cạnh, không ngờ sau khi mổ lại dẫn tới não bị nhồi máu độ hau, cuối cùng lại chuyển trở về xin bác sĩ Cao làm phẫu thuật cho người bệnh kia. Lúc đầu ca mổ tương đối thành công, thế nhưng, ai ngờ được bệnh nhân này còn chưa kịp đẩy ra ngoài phòng mổ, đã đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, cấp cứu không có hiệu quả nên qua đời rồi! Chuyện này căn bản không có liên quan gì tới bác sĩ Cao, lúc đó người nhà cũng không ầm ĩ, nhưng sau đó lại đột nhiên tới gây chuyện, nói bác sĩ Cao của chúng tôi chữa bệnh làm chết người. Cô nói xem, vậy có lý không cơ chứ!!" Mười một giờ đêm. Hoàng Ngân vừa kết thúc công việc làm thêm, đang quay trở về bệnh viện. Khi cô đi ngang qua lối vào phòng cấp cứu trên đường đến khu nội trú, cô bỗng nghe thấy tiếng còi xe cứu thương không ngừng vang lên. “Mau lên! Lại là tai nạn giao thông liên hoàn!” “Bảo phòng phẫu thuật chuẩn bị máu đi!” Hoàng Ngân chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy Cao Dương Thành trong đám người đang bận rộn kia. Vẫn là chiếc áo blouse sạch sẽ tinh tươm, tượng trưng cho nghề nghiệp mẫu mực của anh. Anh đứng bên cạnh giường cấp cứu, đầu cúi thấp, mau chân mau tay kiểm tra mức độ tổn thương cho người bệnh đang có ý thức mơ hồ nằm trên giường. “Nắm tay lại!” Anh đang cố gắng giao tiếp với người bị thương, Ánh đèn mờ nhạt nhẹ nhàng chiếu xuống, từng đốm sáng nhỏ vụn rọi vào gương mặt anh khiến đường nét góc cạnh trông càng thêm rắn rỏi, tuấn tú hơn vào giây phút này. “Nắm tay lại!” “Có nghe thấy lời tôi nói không? Tiếp tục nắm chặt một chút, nắm chặt, nắm chặt!” Dường như người bị thương trên giường cũng đã có phản ứng, cố gắng lặp đi lặp lại hành động nắm chặt tay, rồi lại tiếp tục nắm chặt theo như lời anh nói. Ngay giờ phút này, Hoàng Ngân có thể nhìn thấy sự vui sướng lấp lánh tỏa ra từ đáy mắt anh, thậm chí bên trong còn ẩn chứa cả niềm hi vọng. “Thùy Sam, đưa bệnh nhân này đi chụp CT sọ não!” “Vâng, bác sĩ Cao!” Dương Tử Sam vội đẩy bệnh nhân tới phòng chụp CT. Một người bị thương khác được đẩy tới, sau khi chăm chú xem hết ảnh chụp CT sọ não của bệnh nhân, anh đưa ra chỉ thị “Có khối máu tụ trong não, phải lập tức tiến hành phẫu thuật!” Sau đó, anh và các bác sĩ, y tá đẩy bệnh nhân vào thang máy giữa hành lang rồi biến mất trước mắt Hoàng Ngân. Anh đã đi nhưng cũng để lại từng cơn rung động đang dần dần lan tỏa trong lòng Hoàng Ngân… Cô xoay người, đi về phía khu bệnh nhân nội trú. Đã từng, Đỗ Hoàng Ngân cô đã từng được một Cao Dương Thành đẹp trai như thế chăm sóc. Khi đó, anh giống như Dương Thùy Sam hiện tại, vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập còn học trong trường. Trong đêm, anh gặp phải tai nạn giao thông cần điều trị gấp, còn Đỗ Hoàng Ngân chính là bệnh nhân duy nhất trong tai nạn xe được đưa vào đây. Thật ra, cô bị thương không nặng nhưng giáo sư Lâm - thầy hướng dẫn của Cao Dương Thành lại cho cô làm đủ loại kiểm tra, khi nhìn thấy viện phí, Hoàng Ngân không khỏi rầu rĩ. “Hơn hai triệu bảy?” Ăn thịt người ta à! Hoàng Ngân ngồi trong phòng cấp cứu tỏ vẻ nghiêm trọng kháng nghị, cuối cùng, cô đặt biên lai của bệnh viện lên bàn “Bác sĩ, tôi không làm mấy thứ kiểm tra thu phí này đâu, hãy cho tôi làm mấy loại không thu phí ấy!” “Cô thật sự không làm mấy kiểm tra này sao?” Ông giáo sư hỏi lại cô. “Không làm!” Hoàng Ngân gật đầu một cách chắc nịch. “Vậy được rồi. Cô gái trẻ, nếu cô thật sự không muốn làm thì tôi cũng không ép cô!” Ông giáo sư khẽ trả lời, liếc bác sĩ thực tập phía sau lưng mình một cái “Dương Thành, em đo nhiệt độ cho cô gái này đi, bắt mạch, kiểm tra nhịp tim nữa.” “Vâng thưa giáo sư!” Giáo sư Lâm căn dặn xong thì đi ra ngoài, bận bịu khám gấp cho bệnh nhân khác. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Ngân và Cao Dương Thành. Cao Dương Thành đưa nhiệt kế cho cô “Kẹp nó dưới nách!” Giọng anh rất dễ nghe. Đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô về anh. Cô ngoan ngoãn giơ tay nhận nhiệt kế, ngước mắt lên nhìn thiếu niên đối diện. Người này có bề ngoài điển trai, còn để lộ ra một chút tĩnh mịch đầy lạnh lùng khiến người khác khó lòng tiếp cận. Nhưng bù lại, đẹp trai số dzách! Đây chính là ấn tượng thứ hai của Hoàng Ngân đối với anh. Kết quả đo nhiệt kế là “Không bị sốt.” “Cô lên giường nằm đi!” Anh lại yêu cầu Hoàng Ngân. Hoàng Ngân cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn trèo lên giường và nằm xuống. Anh cầm ống nghe, ngồi xuống cạnh giường cô. “Đỗ Hoàng Ngân!” Anh nhìn bệnh án của Hoàng Ngân, gọi tên cô một lần. “Sao?” Hoàng Ngân khó hiểu chớp mắt vài cái, nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, đồng thời cảm thấy gương mắt tuấn tú kia không hiểu sao lại ửng hồng đầy ngây ngô. Anh ấy sao thế nhỉ? “Tay của tôi phải dò vào trong quần áo của cô.” “...” Mặt Hoàng Ngân bỗng đỏ bừng. Chuyện gì thế này! Nhưng dù cho lời này có chút táo bạo, Hoàng Ngân vẫn nhanh chóng ổn định tâm trạng. “Tận bên trong sao?” Hoàng Ngân ra vẻ bình tĩnh, hỏi lại anh. “Bên trong cô mặc loại quần áo gì?” “...” Tất nhiên là áo ngực rồi! Dường như Cao Dương Thành đã nhận ra mình lỡ lời nên xấu hổ ho khan một tiếng rồi sửa đúng “Chính là thứ bên ngoài... cái kia.” Mặt của anh càng đỏ hơn. “Đồ giữ ấm.” Đây rõ ràng là lần đầu tiên họ gặp nhau nhưng thứ bọn họ thảo luận có phải hơi quá rồi không... “Đồ giữ ấm quá dày. Tôi… Phải kề sát mới nghe được.” “Không nghe không được à?” Hoàng Ngân đau khổ dùng gương mặt đỏ rực hỏi lại anh. Cô đường đường là hoàng hoa khuê nữ, cũng biết thẹn thùng mà! “Vậy phải tốn tiền!” Cao Dương Thành trả lời đúng sự thật. Hoàng Ngân cắn răng, nhắm chặt mắt “Vậy anh tới đây đi!” Dáng vẻ của cô như thể đang anh dũng hi sinh, không tiếc bất kỳ giá nào, chỉ thiếu không vén quần áo lên nữa thôi. “...” Bác sĩ trẻ chợt thấy cạn lời. Rõ ràng chỉ là khám bệnh thôi mà tại sao cô ấy lại giống như người vợ bị kẻ gian làm nhục thế! Anh nhẹ nhàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút rồi lúc này mới giơ tay… Chậm rãi dò xét vào từ dưới vạt áo của cô. Bàn tay lạnh buốt của anh vừa chạm vào da thịt ấm áp của Hoàng Ngân thì cả hai người đồng thời cứng đờ, mặt mũi không khỏi đỏ bừng. “Tổng giám đốc Cao, chuyện đã được xử lý ổn thỏa rồi” Cao Dương Thành đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm mờ ảo, ánh mắt thâm trầm hỏi “Phóng viên đâu?” “Bọn họ đều qua đó hết rồi, chắc chắn sẽ lên trang nhất ngày mai, những phóng viên đó là do cô ta sắp xếp, nếu có tra ra thì cũng chẳng qua là do cô ta tự mua dây buộc mình thôi!” “Ừm” Cao Dương Thành trâm ngâm. “Còn đứa bé trong bụng cô ta...” Lý Nam Vũ lại nói. “Sao rồi?” Cao Dương Thành hỏi một câu. “Chắc chắn là bị sảy rồi” Cao Dương Thành ánh mắt sầm lại, rất lâu... “Tôi biết rồi, làm tốt lắm!” Giọng nói lạnh như băng, Đứa bé này, không lần này thì lần sau nó cũng phải chết... Cho dù Cao Dương Thành bỏ qua cho nó nhưng Ôn Thuần Như sẽ quyết không để nó đến được thế giới này! Nhớ năm đó, đến cháu ruột của mình, bà ta còn tự tay bóp chết, huống gì là một nghiệt chủng mà nhà họ Cao hổ thẹn này! Chung quy thì Khuất Mỹ Hoa hơi ngây thơ! “Xá Tuân... tổng giám đốc Cao muốn xử lý như thế nào?” Lý Nam Vũ hỏi. Ánh mắt Cao Dương Thành, lạnh đi, đáy mắt là sự ngầm định. Xá Tuân... Gã đàn ông từng có ý đồ giết hại con của anh!! Kẻ khiến anh bị nghiện ma túy... Nhớ lọ thuốc nước năm đó, hắn ta ngấm ngầm đổi thuốc, cứ nghĩ là thần không biết, quỷ không hay, mà không biết rằng, Cao Dương Thành anh đã tra rõ chân tướng từ lâu. Nhưng anh lựa chọn coi như không biết. Anh không muốn hắn ta chết, mà là muốn hắn ta sống không bằng chết!! Nếu hắn ta yêu Khuất Mỹ Hoa như thế, vậy thì kết cục tối hôm nay, đủ để khiến hai người đó, sống không bằng chết!! Tối nay Lý Nam Vũ đã bắt Xá Tuân uống hai loại thuốc, một loại là xuân dược, còn một loại giống hệt với loại thuốc năm đó, cùng loại, cùng liều lượng độc! Cho nên, khi Khuất Mỹ Hoa gọi tên hắn, căn bản hắn ta đã không còn tỉnh táo. Đứa bé của hai người đó, chẳng khác nào do chính tay hắn ta giết chết, mà bản thân hắn lại không hay biết, đợi đến lúc thuốc hết tác dụng, lúc tỉnh lại hắn ta sẽ có cảm giác gì nhỉ. Bỗng nhiên anh cảm thấy mong chờ!! “Đêm nay đừng tới làm phiền tôi, có chuyện gì, mai hãy nói”. Cao Dương Thành dặn dò lại một câu. “Vâng.” Cao Dương Thành cúp điện thoại, cuối cùng, tắt máy. Anh xoay người, đi về phía phòng ngủ. Hoàng Ngân đang giả vờ ngủ. Cao Dương Thành vạch trần cô “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô chưa ngủ” Hoàng Ngân lúc này mới mở mắt “Không muốn tôi nghe được cuộc điện thoại à?” “Ừm” Cao Dương Thành gật đầu, không giấu diếm. Hoàng Ngân mím môi, cũng không nói gì nữa. Cô cũng có phải là gì của anh đâu, anh không muốn cô nghe thấy thì cũng là chuyện bình thường? Cho nên, cô cần gì để ý! “Mỗi một người trên thế giới này đều tồn tại nhiều mặt, có mặt tốt, có mặt xấu... tôi cũng vậy!” Anh nói rất sâu sắc, rất khó hiểu. Hoàng Ngân chớp chớp mắt, từ trong chăn ngồi dậy “Cho nên trong cuộc gọi vừa rồi, là mặt xấu của anh?” “Đúng” Cao Dương Thành không che giấu như cũ. Xoa xoa tóc vẫn còn ẩm của cô “Cho nên, không thích hợp để bị cô nghe thấy hoặc nhìn thấy, đi, sấy khô tóc đi đã” Hoàng Ngân nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên thấy tò mò mặt xấu của anh là như thế nào? Sẽ xấu đến mức nào... Cô vẫn ngoan ngoãn đi lấy máy sấy, đứng trong nhà tắm, nói vọng ra bên phòng ngoài “Tôi muốn uống rượu vang, ly rượu của Khuất Mỹ Hoa kia làm tôi mất cả hứng” Xem ra cô vẫn chưa bị ly rượu đó dọa. Cao Dương Thành gọi điện thoại cho quầy phục vụ, rất nhanh, nhân viên phục vụ đem rượu vang tới. Chai Lafite, năm 82, một chai trị giá mấy trăm triệu. Quả nhiên, nhà giàu mạnh tay. Tóc của Hoàng Ngân đã được sấy khô một nửa, cô để tóc thả hững hờ trên vai. Cô mặc áo khoác tắm màu trắng, dây lưng ở eo được buộc chặt. Mà bên trong không mặc gì cả, dù là quần lót cũng không mặc. Vì sao chứ? Vì đã bị anh xé mất rồi. Hoàng Ngân phát hiện, bốn năm không gặp anh vẫn như xưa, quen thói xé quần lót của người ta, không thay đổi chút nào. “Trong bốn năm này, giám đốc Cao đã xé của bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Hoàng Ngân nghĩ ngợi, nhưng lại buộc miệng hỏi thế. Khi cô lấy lại tinh thần thì liếc nhìn anh “Sao hả? nhiều quá, nhớ không ra?” Cao Dương Thành khẽ cười. Tao nhã nâng ly rượu vang lên, anh cùng cô đi ra ban công ngoài trời. Cảnh đêm hôm nay của thành phố S dường như đẹp hơn mọi ngày. Ánh đèn mờ mờ làm say lòng người. Bầu trời đầy sao, ngửa đầu cảm nhận gió đêm mát lạnh, một cảm giác thoải mái không nói nên lời. Thân hình cao lớn của anh nhàn nhã tựa vào lan can, một tay chống trên mặt bàn, khẽ lắc lư ly rượu vang, mắt híp lại, ánh mắt gắt gao nhìn Hoàng Ngân, hỏi cô “Cô có chắc là tôi chưa từng cho cô đáp án câu hỏi này không?” Hoàng Ngân quay đầu sang nhìn anh, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại “Tôi chắc chắn là chưa bao giờ hỏi anh” “Vậy thì tôi không nói nữa”. Cao Dương Thành cố ý thừa nước đục thả câu Hai tay chống trên mặt bàn, híp đôi mắt ngà ngà say, nhìn phong cảnh thành phố đêm. Lần đầu tiên anh phát hiện, thì ra cảnh đêm lại đẹp đến thế... “Vì sao?” Hoàng Ngân sốt ruột, cơ thể nhỏ nhắn tiến sát gần đến anh, ngẩng đầu lên hỏi “Vì sao lại không nói nữa?” “Nói rồi cũng như không”. Cao Dương Thành nghiêng người, giọng nói lười nhác “Cô chỉ cần uống rượu vào là chẳng nhớ được chuyện gì nữa, cho dù bây giờ tôi nói với cô đáp án, sáng mai tỉnh dậy chắc chắn cô sẽ quên, thế thì sao tôi phải nói với cô làm gì?” Anh xòe hai tay, nhún vai, nói vẻ vô tội. Hoàng Ngân ngẩn ngơ nhìn anh, nói “Chẳng lẽ tôi từng hỏi rồi à? Là đêm hôm tôi say rượu sao? Chẳng lẽ đêm đó không phải là tôi nằm mơ à?” Hoàng Ngân vỗ nhẹ vào đầu mình, kinh ngạc... Cô mở tròn mắt nhìn anh, tóm lấy cổ áo khoác tắm của anh, khẽ thấp giọng nói “Cao Dương Thành, đêm đó tôi nhớ tôi nằm mơ một giấc mộng xuân, mơ thấy anh... mặc áo blouse trắng của bác sỹ...” Ánh mắt Cao Dương Thành khẽ lóe, khuôn mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, vô cùng mất tự nhiên, anh túm lấy tay cô, giọng khàn khàn nói “Chỉ là cô mơ thôi!” Nếu cô không nhắc, thì anh cũng quên rồi! Cô gái này đúng là kỳ lạ hiếm thấy... Nào thì mặc đồng phục, nào là SM, đến cả món đồ chơi như dây lưng cô cũng dùng luôn! Xem ra mấy năm qua, cô quả thực ít khi mơ giấc mơ như thế! “Mơ?” Hoàng Ngân học theo dáng vẻ của anh, híp híp mắt, cười tà tà “Chỉ là giấc mơ thì sao anh lại đỏ mặt?” “Tôi đang đỏ mặt thay cô” Cao Dương Thành có thể nói là trả lời trôi chảy, vẻ mặt ung dung bình tĩnh quả thật làm Hoàng Ngân thấy mông lung, khuôn mặt anh tuấn của anh tiến sát vào người cô, khóa cô lại giữa anh và lan can ban công “Cả ngày mơ bạo dâm tôi, muốn không đỏ mặt cũng khó! Cô không xấu hổ, tôi còn thấy ngượng này!” Hoàng Ngân bị anh nói vậy, cũng cảm thấy hơi ngượng ngượng rồi. Nhưng cô làm sao mà chịu thua thế được! “Tổng giám đốc Cao kinh nghiệm đầy mình, bị con gái YY mà cũng ngượng sao? Không thể nào?” “Vì sao tôi cứ cảm thấy cô đặc biệt thích cụm từ "kinh nghiệm đầy mình” thế nhỉ?” Cao Dương Thành cúi thấp người hơn, nhìn thẳng vào Hoàng Ngân, khóe miệng chứa nét cười “Sao nào? Cô ghen à?” “Ghen??” Hoàng Ngân ôm ngực, cười lớn một cách khoa trương “Vì sao tôi phải ghen? Anh là gì của tôi chứ? Chồng à? Là chồng người ta!! Bạn trai sao? Bạn trai cũ!!” Hoàng Ngân nhún vai, xòe bàn tay, làm ra vẻ tự nhiên tổng kết “Anh chẳng là gì của tôi cả, vì sao tôi phải ghen?!” Cao Dương Thành nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt như chứa nụ cười. Không biết vì sao, rõ ràng lời cô nói là lời anh không thích nghe, nhưng nhìn vẻ mặt cường điệu hóa của cô, cảm nhận được sự ra vẻ kiêu ngạo trong lời nói của cô làm anh cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Đáng yêu đến mức làm anh không nhịn được mà muốn cười. Rốt cuộc anh không nhịn được nữa, khẽ bật cười. “Anh cười cái gì?” Hoàng Ngân ảo não đẩy anh ra. Cao Dương Thành thuận thế túm chặt lấy cánh tay cô, nhoáng cái, anh đã vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng mình. Anh phát hiện, chỉ khi ở bên cạnh cô, anh mới có thể cười từ đáy lòng. Chỉ khi có cô, anh mới cảm thấy từng giây từng phút trôi qua nhẹ nhàng, có ý nghĩa! Cũng chỉ khi cãi nhau với cô, anh mới cảm thấy cuộc sống có tư vị. Cũng đúng, bây giờ trên thế giới này, ngoài người phụ nữ đang trong lòng anh đây dám cãi lại anh thì còn ai dám khiêu khích tính nóng nảy của Cao đại gia anh chứ? Hoàng Ngân đột nhiên bị anh ôm chặt, ngây người ra. Lúc tỉnh táo lại, cũng không giãy ra mà để mặc anh ôm lấy. Đêm nay, đã buông thả rồi, cho nên cũng chẳng để ý chuyện nhỏ nhặt này... Cả đêm nay cứ buông thả như vậy đi! Cô, đến cùng vẫn còn tham lam nhiệt độ, hương vị của anh! “Cô cảm thấy rôi sẽ xé bao nhiêu chiếc quần lót của phụ nữ rồi?” Bỗng nhiên anh hỏi. Giọng nói khàn khàn êm tai. Hoàng Ngân vểnh miệng hơi ghen tuông “Tôi không thèm đoán việc nhàm chán như thế đâu! Nhân tiện hỏi anh thôi, anh không cần để bụng đếm số đâu.” Cao Dương Thành bóp nhẹ cái cằm nhỏ của cô, nhíu mày “Cô cứ như vậy chắc chắn tôi có để bụng đếm số lần sao?” “Tổng giám đốc Cao à, khi tôi còn chưa đến công ty anh hợp tác thì cái tên sát gái của ngài đã lan đến nước Pháp xa xôi rồi, ngài nói ngài không để bụng việc này? Cũng đúng ha, có đếm cũng vô dụng, cũng nhớ không hết đâu, đừng hao tâm tổn trí đếm làm gì, tôi không hỏi nữa đâu.” Còn nói không ghen! Mùi dấm chua ghen tuông, thật quá nồng!! Cao Dương Thành nhéo nhéo cái cằm của cô như trừng phạt. “Cái miệng nhỏ của cô có lúc thật khiến người ta chán ghét.” Anh vừa nói, vừa cứi đầu cắn một cái cánh môi của Hoàng Ngân. Sức lực không lớn, không khiến Hoàng Ngân bị cắn đau. “Một người, cô tin không?” “Tôi không tin!” Hoàng Ngân hếch hếch cái mũi. Có điên mới là một người!! Bụng Khuất Mỹ Hoa đều to rồi! Cô ta không nói láo, cái bụng dù chưa hiện rõ, nhưng đúng là đã hơi lồi ra, không thể nào là dối trá được. “Tôi đi ngủ!” Hoàng Ngân phất tay “Ngủ ngon.” Cô xoay người đi vào phòng ngủ. Ánh mắt Cao Dương Thành nhìn theo bóng lưng cô rời đi, anh bật cười. Anh không vọi vàng đi ngủ, hiếm khi mùi vị của cô còn thoang thoảng trong gió, anh thích cái mùi vị tươi mát này nên muốn cảm nhận thêm chút nữa. Một người, uống rượu, lại không thấy cô đơn. Cảm giác này Rất tuyệt! Mười phút sau Cửa ban công được một bàn tay nhỏ nhắn kéo ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Ngân lại lần nữa hiện ra trước mắt anh. Mái tóc dài xõa tung trên vai cô, cô đi về phía anh, miệng thì chu lên, dường như chịu đầy oan ức nhưng không chỗ để trút ra. Anh vội ôm lấy cô, kéo vào lòng mình, thay cô vén sợi tóc trên tran, anh nhướng maỳ hỏi “Sao còn chưa đi ngủ?” “Không ngủ được.” Giọng Hoàng Ngân mềm dịu truyền vào tai Cao Dương Thành, giống như bao quanh lấy tim anh, khiến anh hơi tê dại. Anh hiểu rõ, thuốc trong cơ thể cô còn chưa tan hết. Vừa nãy cô cãi nhau với anh, không còn tâm tư nghĩ đến, nhưng vừa an tĩnh ngủ trên giường thì lại chịu không nổi. Cơ thể lại có phản ứng! Cao Dương Thành khóa cô lại giữa ban công và anh, anh thấp giọng hỏi “Thuốc còn chưa hết tác dụng?” Hoàng Ngân đỏ mặt rủ mắt, hơi xấu hổ.

làm vợ bác sĩ tập 24